wò jīn chāi
握金钗
fēng rì kùn huā zhī, qíng fēng zì xiāng chèn.
风日困花枝,晴蜂自相趁。
wǎn lái hóng qiǎn xiāng jǐn.
晚来红浅香尽。
zhěng dùn yāo zhī yūn cán fěn.
整顿腰肢晕残粉。
xián shàng yǔ, mèng zhōng rén, tiān wài xìn.
弦上语,梦中人,天外信。
qīng xìng yǐ chéng shuāng, xīn zūn jiàn yīng sǔn.
青杏已成双,新尊荐樱笋。
wèi shuí yī hé xiāo sǔn.
为谁一和销损。
shù zhe jiā qī yòu bù wěn.
数著佳期又不稳。
chūn qù yě, zěn dāng tā, qīng zhòu yǒng.
春去也,怎当他,清昼永。
“晴蜂自相趁”出自宋代吕渭老的《握金钗》,诗句共5个字,诗句拼音为:qíng fēng zì xiāng chèn,诗句平仄:平平仄平仄。